Khoa - Keep It Simple




Half A Day

Category : Short Story · by Mar 14th, 2016

Half a day là một câu truyện ngắn của Naguib Mahfouz, được trích từ cuốn sách “The Time and The Place” xuất bản năm 1991. Xuyên suốt câu truyện, bằng những hình ảnh ẩn dụ, Mahfouz đã để cập một vấn đề có lẽ luôn mới, vòng đời của con người.

 

Mời các bạn cùng đọc nhé, hẹn gặp lại khi các bạn đọc hết những dòng cuối cùng của mẩu truyện này, nhớ là đừng vội nhảy xuống xem chỗ tớ phân tích nhé, đọc cũng là một cách học Anh Văn mà ^^:
 
Half a Day
 
I proceeded alongside my father, clutching his right hand, running to keep up with the long strides he was taking. All my clothes were new: the black shoes, the green school uniform, and the red tarbush. My delight in my new clothes, however, was not altogether unmarred, for this was no feast day but the day on which I was to be cast into school for the first time.
 
My mother stood at the window watching our progress, and I would turn toward her from time to time, as tough appealing for help. We walked along a street lined with gardens; on both sides were extensive fields planted with crops, prickly pears, henna trees, and a few date palms.
 
“Why school?” I challenged my father openly. “I shall never do anything to annoy you.”
 
“I’m not punishing you,” he said, laughing. “School’s not a punishment. It’s the factory that makes useful men out of boys. Don’t you want to be like your father and brothers?”
 
I was not convinced. I did not believe there was really any good to be had in tearing me away from the intimacy of my home and throwing me into this building that stood at the end of the road like some huge, high-walled fortress, exceedingly stern and grim.
 
When we arrived at the gate we could see the courtyard, vast and crammed full of boys and girls. “Go in by yourself,” said my father, “and join them. Put a smile on your face and be a good example to others.”
 
I hesitated and clung to his hand, but he gently pushed me from him. “Be a man,” he said. “Today you truly begin life. You will find me waiting for you when it’s time to leave.”
 
I took a few steps, then stopped and looked but saw nothing. Then the faces of boys and girls came into view. I did not know a single one of them, and none of them knew me. I felt I was a stranger who had lost his way. But glances of curiosity were directed toward me, and one boy approached and asked, “Who brought you?”
 
“My father,” I whispered.
 
“My father’s dead,” he said quite simply.
 
I did not know what to say. The gate was closed, letting out a pitiable screech. Some of the children burst into tears. The bell rang. A lady came along, followed by a group of men. The men began sorting us into ranks. We were formed into an intricate pattern in the great courtyard surrounded on three sides by high buildings of several floors; from each floor we were overlooked by a long balcony roofed in wood.
 
“This is your new home,” said the woman. “Here too there are mothers and fathers. Here there is everything that is enjoyable and beneficial to knowledge and religion. Dry your tears and face life joyfully.”
 
We submitted to the facts, and this submission brought a sort of contentment. Living beings were drawn to other living beings, and from the first moments my heart made friends with such boys as were to be my friends and fell in love with such girls as I was to be in love with, so that it seemed my misgivings had had no basis. I had never imagined school would have this rich variety. We played all sorts of different games: swings, the vaulting horse, ball games. In the music room we chanted our first songs. We also had our first introduction to language. We saw a globe of the Earth, which revolved and showed the various continents and countries. We started learning the numbers. The story of the Creator of the Universe was read to us, we were told of His present world and of His Hereafter, and we heard examples of what He said. We ate delicious food, took a little nap, and woke up to go on with friendship and love, play and learning.
 
As our path revealed itself to us, however, we did not find it as totally sweet and unclouded as we had presumed. Dust-laden winds and unexpected accidents came about suddenly, so we had to be watchful, at the ready and very patient. It was not all a matter of playing and fooling around. Rivalries could bring pain and hatred or give rise to fighting. And while the lady would sometimes smile, she would often scowl and scold. Even more frequently she would resort to physical punishment.
 
In addition, the time for changing one’s mind was over and gone and there was no question of ever returning to the paradise of home. Nothing lay ahead of us but exertion, struggle, and perseverance. Those who were able took advantage of the opportunities for success and happiness that presented themselves amid the worries.
 
The bell rang announcing the passing of the day and the end of work. The throngs of children rushed toward the gate, which was opened again. I bade farewell to friends and sweethearts and passed through the gate. I peered around but found no trace of my father, who had promised to be there. I stepped aside to wait. When I had waited for a long time without avail, I decided to return home by my own. After I had taken a few steps, a middle-aged man passed by, and I realized at once that I knew him. He came toward me, smiling, and shook me by the hand, saying, “It’s a long time since we last met – how are you?”
 
With a nod of my head, I agreed with him and in turn asked, “And you, how are you?”
“As you can see, not all that good, the Almighty be praised!”
 
Again he shook me by the hand and went off. I preceded a few steps, and then came to a startled halt. Good Lord! Where was the street lined with gardens? Where had it disappeared to? When did all these vehicles invade it? And when did all these hordes of humanity come to rest upon its surface? How did these hills of refuse come to cover its sides? And where were the fields that bordered it? High buildings had taken over, the street surged with children, and disturbing noises shook the air. At various points stood conjurers showing off their tricks and making snakes appear from baskets. Then there was a band announcing the opening of a circus, with clowns and weight lifters walking in front. A line of trucks carrying central security troops crawled majestically by. The siren of a fire engine shrieked, and it was not clear how the vehicle would cleave its way to reach the blazing fire. A battle raged between a taxi driver and his passenger, while the passenger’s wife called out for help and no one answered. Good God! I was in a daze. My head spun. I almost went crazy. How could all this have happened in half a day, between early morning and sunset? I would find the answer at home with my father. But where was my home? I could see only tall buildings and hordes of people. I hastened on to the crossroads between the gardens and Abou Khoda. I had to cross Abou Khoda to reach my house, but the stream of cars would not let up. The fire engine’s siren was shrieking at full pitch as it moved at a snail’s pace, and I said to myself, “Let the fire take its pleasure in what it consumes.”
 
Extremely irritated, I wondered when I would be able to cross. I stood there a long time, until the young lad employed at the ironing shop on the corner came up to me. He stretched out his arm and said gallantly, “Grandpa, let me take you across.”
 
Naguib Mahfouz
 
Các bạn đọc xong rồi phải không, không chơi ăn gian nhá :D? Do thời gian có hạn, tớ chỉ phân tích những ý mấu chốt để các bạn hiểu được phần nào câu truyện.
 
Ở phần mở đầu:
 
“I proceeded alongside my father, clutching his right hand, running to keep up with the long strides he was taking. All my clothes were new: the black shoes, the green school uniform, and the red tarbush. My delight in my new clothes, however, was not altogether unmarred, for this was no feast day but the day on which I was to be cast into school for the first time.” Và
 
“Why school?” I challenged my father openly. “I shall never do anything to annoy you.”
 
“I’m not punishing you,” he said, laughing. “School’s not a punishment. It’s the factory that makes useful men out of boys. Don’t you want to be like your father and brothers?”
 
Hình ảnh một câu bé với ngày đầu đến trường, cậu ăn mặc rất chỉnh tề, cậu có 1 đôi giày màu đen, một bộ đồng phục xanh lá cây, và một cái nón tarbush (một dạng nón truyền thống của người Ả Rập). Nhìn rất là chu đáo phải không ^^? Cậu được cha dẫn đi, cậu thích những thứ đang mặc trên người, nhưng cậu không thích đến trường…. Đến đây có ai gợn lên một suy nghĩ nào không? Tớ đặt câu hỏi thế này, khi một đứa bé rời khỏi cung lòng của người mẹ, tại sao nó khóc? Có rất nhiều người sẽ nhảy bổ vào tớ mà đưa ra nào là các dẫn chứng khoa học này nọ, nhưng tớ xin phép, không phải lúc này. Đứa bé lúc chào đời sẽ khóc, vì khi đó nó sẽ xa cung lòng ấm áp, êm ấm của người mẹ. Ơ nơi đó nó không phải đấu tranh để sinh tồn, không phải lo lắng về một tương lai bất bênh, ở đó nó chỉ việc ăn và nghỉ. Xa một nơi chốn tuyệt vời như vậy, không đáng khóc sao? – “School’s not a punishment. It’s the factory that makes useful men out of boys. Don’t you want to be like your father and brothers?” – đó là hình ảnh ẩn dụ của cuộc đời, cuộc đời này không phải là một hình phạt, nó như là một nơi chốn để rèn luyện những con người nên trưởng thành.
 
Tiếp nhé:
 
I hesitated and clung to his hand, but he gently pushed me from him. “Be a man,” he said. “Today you truly begin life. You will find me waiting for you when it’s time to leave.” – “Tôi chần chừ và nắm chặt tay của cha, nhưng cha đẩy tôi ra xa và nói “Con hãy là một thằng đàn ông”, “ngày hôm nay con sẽ thật sự bắt đầu cuộc đời của mình, con sẽ thấy cha chờ để đón con khi hết giờ học” – Chúng ta bắt đầu cuộc sống bằng những bước đi chập chững, cha mẹ luôn là người ở bên ta.
 
In addition, the time for changing one’s mind was over and gone and there was no question of ever returning to the paradise of home. Nothing lay ahead of us but exertion, struggle, and perseverance. Those who were able took advantage of the opportunities for success and happiness that presented themselves amid the worries.
 
Tạm dịch: “Thời gian để thay đổi con người luôn luôn vận hành, sẽ không có sự nuối tiếc nào nữa khi con người ta phải xa rời chốn thiên đường quê hương (xin được dừng ở đây một chút, khi đoạn này nói về thiên đường quê hương, chúng ta có thể chia ra làm hai khía cạnh. Thứ nhất, hình ảnh ẩn dụ của cung lòng người mẹ và thứ hai những ai có niềm tin tôn giáo, chắc sẽ đồng ý với mình đây là vườn địa đàng trong sách Sáng Thế Ký của Kinh Thánh, hỷ ^^?) Không có thứ gì có sẵn cho chúng ta nhưng sẽ có sự nỗ lực, sự tranh giành và phấn đấu. Những ai chứng tỏ được bản thân là những người có khả năng nắm bắt được những cơ hội để có thành công và hạnh phúc. ( Các bạn tự vận dụng hình ảnh ẩn dụ nhé )
 
Đoạn này hơi dài nên tớ sẽ đưa ra và dịch ngắn gọn “The bell…went off”. Tiếng chuông đổ liên hồi, báo hiệu một buổi học kết thúc, cậu bé chào tạm biệt bạn bè và người yêu (đoạn tiếng anh có nói, xin được lược bớt) cậu bé ngó quanh, cha cậu không có ở đây, không thể chờ cha được nữa, cậu quyết định đi về nhà một mình. Trên đường cậu gặp một người đàn ông mà cậu có cảm giác thân quen, cậu bắt tay ông ta, ông ta chào hỏi cậu một chập rồi bước đi. – Đoạn trên muốn chỉ điều gì? Con người đã trưởng thành, cha mẹ cũng sẽ có lúc mất đi và không thể đi theo chúng ta được nữa, trên bước đường đời chúng ta sẽ bắt gặp những miền ký ức đẹp và xưa cũ, Nó đã có lúc thân quen nhưng chúng ta sẽ quên dần nó đi vì thời gian và tuổi tác. Chúng ta cứ dần dần để cho những miền ký ức lần lượt bắt tay chúng ta ra đi, ráng giữ lại hay cho nó trôi đi mãi mãi đây?
 
Đoạn cuối cùng xin được dịch thoát ý. Cậu bé bị lạc vào chốn thành thị, mọi thứ thật hiện đại và xô bồ, âm thanh của những chiếc xe tải nặng, ục ịch lăn bánh, những tiếng cãi vã giữa người lái taxi và hành khách. Những âm thanh đó làm cậu như phát điên lên. Cậu tự hỏi nhà cậu ở đâu, cha cậu đâu? Rồi thình lình, những tiếng còi xe cứu hỏa ré inh ỏi, cậu chợt nhận ra mình đang đứng ở một ngã tư, phía trước là một đám cháy, người ta đang gào thét trong tuyệt vọng. Cậu tự nhủ “Hãy để cho ngọn lửa thiêu rụi hết mọi thứ”, cậu đang rất bực vì không biết đi qua ngã tư như thế nào, cho đến khi một thằng bé chạy đến nắm tay cậu và nói “Để con dắt ông nội qua đường nhé”
 
Câu chuyện kết thúc như thế, con người đã đi gần hết 1 vòng tròn của cuộc đời, có những bận rộn lo toan, tranh đấu, đau thương … đã khiến cho người ta thấy rằng, cuộc sống qua thật nhanh, tuổi già kéo đến không ai ngờ. Miền ký ức theo đó cứ bị bào mòn dần trong cái khắc nghiệt của thời gian. Có ai nghĩ đến ông lão trong phim Up! không? cuộc đời con người có khi dài tựa như một nửa của một ngày – Half a day.
 
Phần còn lại, các bạn bổ sung thêm cho Flammy héng :).
 
Flammy 10/05/2010

Bình Luận

bình luận

SHARE :