Những giọt mưa rơi nhè nhẹ đúng cùng lúc với tiếng Piano của Axl Rose vang lên. Tí tách nhẹ nhàng như những bản du ca mùa thu lả lướt. Tháng 11 ở Sài Gòn quê tôi, mưa lúc nào cũng bắt đầu nhẹ nhàng như vậy. Bản nhạc dạo hòa mình vào khung trời mùa xám, lẫn vào đó là những giọt nước lạnh buốt rơi tự do trên đầu tôi, bỗng âm thanh trở nên mạnh hơn vì nhịp trống gõ nhịp… mưa đã to dần rồi đấy.
Giọng khàn khàn của Rose lại cất lên, run run như một người đi trong cơn mưa buốt lạnh, nhưng dáng đi lại thong thả để mặc cho cái lạnh lấn vào cả ngoại cảm lẫn nội cảm.
Thế là chúng ta phải tìm một quãng thời gian để khoảng lặng lên tiếng, để ta biết rằng tình yêu ta dành cho nhau nó như thế nào, cần lắm những khoảng lặng.
Anh biết sẽ có lúc, chúng ta khó khăn lắm mới mở lòng ra được, vì sao? Vì ngay cả những người bạn thân nhất cũng có thể chà đạp lên con tim của ta. Nhưng nếu ta có cơ hội hàn gắn những vết thương lòng, sao chúng ta lại không nắm bắt lấy?
_ Đến đây đoạn guitar của Slash bỗng choàng tỉnh dậy, nhắc cho tôi nhớ rằng, cơn mưa bây giờ đã nặng hạt lắm rồi. Tiếng guitar chát chúa vang lên khiến con người ta sởn gai ốc, giống gì nhỉ? Ừ, giống như khi ta bước đi dưới cơn mưa tháng 11. November Rain_ Đây là một trong những đoạn solo guitar hay nhất mà trong cuộc đời tôi có may mắn được nghe!
Nhưng rồi, những nỗi sợ hãi trong em sẽ mờ dần đi, chỉ còn lại áng mây đen nhờ nhờ trước mặt, anh biết rằng, em vẫn có thể yêu anh dù nỗi sợ hãi trong em có nhiều thế nào đi nữa. Dù cuộc đời có bao nhiêu giông tố, có tối tăm thế nào thì không có gì là vĩnh cửu, ngay cả cái lạnh của cơn mưa tháng 11.
Tiếng nhạc nhỏ dần rồi tắt lịm đi, cơn mưa kết thúc rồi phải không? Khoan đã, tôi vẫn nghe thấy tiếng róc rách nho nhỏ, điệu nhạc bỗng dưng bật dậy, với tiếng Piano của Axl Rose, và rồi nó nhanh dần nhanh dần, cuối cùng là tiếng guitar lại rít lên, cũng giống như cơn mưa của tháng 11, ta cứ tưởng nó sẽ hết nhưng rồi nó lại bùng lên và trút nước dữ dội xuống nhân gian.
Ai cũng cần một người nào đó để yêu thương, và em cũng không phải là ngoại lệ.
Tiếng nhạc đang gào thét bỗng nhỏ dần rồi im bặt, thất thường hệt như November Rain … Mưa tháng 11. Cơn lạnh thấm qua, bầu trời xam xám bàn bạc, ở thời điểm này, dù là buổi trưa thì mấy ai thấy được mặt trời? tầm nhìn chúng ta bị che khuất, phải chăng ở trong cuộc sống cũng như vậy? Ai biết điều gì sẽ xảy ra đằng sau những lớp màn mờ mờ, là thử thách là khó khăn gì sẽ chờ chúng ta. Một loạt câu hỏi được đặt ra, nhưng tất cả chỉ có một câu trả lời duy nhất: thời gian. Cause nothing last forever, even cold November Rain.
Flammy – 8/11/2008 (Repost 13/03/2016).