Khoa - Keep It Simple




Totti, bạn của tôi

Category : Short Story · by Mar 14th, 2016

Viết cho một người bạn …

 

Cũng đã lâu lắm rồi, tôi mới lại viết những bài như thế này. Chắc có lẽ cuộc sống của tôi được đẩy đưa đến một phương trời khác. Những tình cảm như thế này không đủ nặng để tôi có thể bộc lộ ra, nhưng hôm nay khi nhìn anh tôi lại thấy tình cảm ngày trước bỗng lại sâu nặng. Vâng, anh đấy, Francesco Totti. Ngày hôm nay anh cười, hai bên gò má hằn lên những đường sâu, tôi bỗng nhớ lại thời mà tôi còn mặc cái áo trắng đến trường … Ngày đó gương mặt anh khi cười, nó như một ly cocktail hoàn hảo. Pha trộn vào trong lòng nó sự tự tin ,lãng mạn của một anh chàng đầy hoài bão. Tôi hồi tưởng đến anh và tôi ở những năm tháng đấy, đẹp thật. Tôi đã xem anh là một người bạn, anh không biết tôi; nhưng không hề gì, vì tôi luôn dõi theo anh. Anh cũng từng có những ngày mang trong mình 1 sự lãng mạn, anh thường hay vẽ những đường bóng cong cong, bay đi nhẹ nhàng như những chùm bong bóng tuổi thơ. Đến hôm nay, đường bóng của anh vẽ lên đã chuyển sang chắc nịch, nặng và uy lực. Nó đang mang theo những ưu tư, tôi lấy hình ảnh ẩn dụ nhé, nó như hàng trăm hòn đá lủng lẳng, chằng chịt được treo lên những đường bóng, nó không còn lãng mạn nữa rồi…

 

 

 

 

Hôm nay anh vẫn cười, nhưng đó là nụ cười mang nặng những vết hằn. Vết hằn của tuổi tác, vết hằn của sương gió, vết hằn của lo toan và vết hằn của những gánh nặng hữu hình. Nhưng đừng lo Totti ạ, nó vẫn còn rạng ngời lắm. Tình yêu mà anh dành cho đội bóng cho phép anh mang trên mặt của mình những vết hằn hạnh phúc. Biết bao năm tháng anh chiến đấu cho tình yêu của mình, đó là lý tưởng của anh. Tôi biết, khi người ta chết vì lý tưởng của mình thì đó là một con người vĩ đại, như thế anh sống và chiến đầu hoàn toàn không hoài phí, anh đơn giản là một người đàn ông. 

 

Nhìn anh cặm cụi chắt chiu từng khoảng trống, anh ngã xuống rồi lại đứng lên. Anh lãnh chịu những bước giày một cách tàn nhẫn. Anh nhận những cú tắc lạnh lùng đến những tác động lực ác ý, tôi vẫn thấy anh đứng dậy. Tôi hiểu anh mà, một người đàn ông vì tình yêu của đời mình nếu ngã đi rồi sẽ lại đứng dậy, tiếp tục bước chân lên để hoàn thành chặng đường dài cho riêng mình, thi vị lắm Totti ạ! Con đường mà anh đã đi đó, anh cũng đã ngã bao lần rồi nhỉ? Tôi không nhớ mà thật là tôi cũng không quan tâm vì anh sẽ lại đứng dậy vì lý tưởng của mình thôi, tôi phục anh thật đấy. 

 

Tôi còn nhớ ngày trước, tôi có viết một bài luận về anh. Khi đó tôi chỉ thấy ở anh một tài năng lớn, một người bạn với những lần vấp ngã để đôi lúc tôi có thể nhìn vào để làm gương soi. Hôm nay, tôi nhìn anh, ở anh lại cho tôi thấy một điều mới mẻ khác. Tôi thấy anh sống có lý tưởng, tôi rất thích những người có chính kiến và sống theo một lý tưởng cao đẹp. Thế là tôi lại có một lý do để nhìn anh bằng một ánh mắt thân thiện rồi, yên tâm đi, nếu tất cả nhìn anh với những ánh mắt ghẻ lạnh thì trong cái đám đó, anh vẫn sẽ thấy ánh mắt của 1 người bạn luôn dõi theo anh. 

 

Người ta gọi anh là “Hoàng Tử”, người khác lại gọi anh là “Vua”. Còn với tôi, anh đơn giản là một người bạn; một người đàn ông chiến đầu vì lý tưởng và tình yêu của mình. Một người đàn ông và một người bạn vĩ đại. 

 

Flammy 14/3/2011. (Repost 13/03/2016)

 

Bình Luận

bình luận

SHARE :